Cạn nguồn

Lệ trời





Khi tình yêu chỉ còn trong dĩ vãng
Hai phương trời xa cách đã mù mây
Bởi tiếc thương, trời rơi nhanh giọt lệ
Trên đời nhau cho nỗi nhớ thêm đầy

Mái tóc xưa bồng bềnh trên tuổi trẻ
Đã pha nhiều bàng bạc sắc thời gian
Bụi phong trần nếp loạn nhăn trên trán
Để bao đêm mộng mãi giấc hoang tàn

Phương ta đến giọt lệ trời khô trắng
Trong mông mênh lả chả rụng cơn buồn
Bờ vai gầy hao chở đầy vương vấn
Đã một thời che chở yêu thương

Dĩ vãng như mùa đông về lạnh xé
Trái tim si chỉ khờ dại một lần
Chỉ lần thôi đủ một đời nuối tiếc
Mắt đã mờ nhìn đâu thấy mùa xuân

Đường phía trước không còn người năm cũ
Còn chăng là mùa phủ tuyết trắng đêm
Nhưng dẫu biết ngày xưa không trở lại
Bước chân đi hồn luôn vẫn ngóng tìm

Ôi lý trí biết bao giờ thắng cuộc
Để bình yên về trong giấc chiêm bao
Nhưng tôi ơi trái tim còn máu đỏ
Nên còn yêu còn khóc nghẹn ngào

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 12 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Lệ trời"